Địa giới này cực kỳ hoang vu, một số khu vực còn có vết tích đại chiến, tràn ngập hố thiên thạch và khe nứt lớn. Thậm chí nàng còn nhìn thấy vết kiếm gần như chém mặt đất thành hai nửa, chung quanh vẫn còn khí cơ băng lãnh, kinh khủng vẫn chưa tiêu tán.
Sau khi bay mấy canh giờ, Lạc Tương Quân mới nhìn thấy một địa giới có dấu vết con người. Nàng ẩn mình, rơi xuống một đỉnh núi.
Cách đỉnh núi không xa là một đạo quan tan hoang. Xa hơn nữa là một cổ thành nguy nga đứng vững, ngựa xe như nước, người đến người đi. Rất nhiều sinh linh và người tu hành ra vào cổng thành, vô cùng náo nhiệt.